Tag Archive | Sự việc – Suy ngẫm

Dám nghĩ, dám nói, dám làm

QĐND – Chiều 29-12-1920, tại Đại hội Tua của Đảng Xã hội Pháp, 70% đại biểu bỏ phiếu tán thành Quốc tế Cộng sản, trong đó có lá phiếu của Nguyễn Ái Quốc, người thanh niên tha hương yêu nước vừa tròn 30 tuổi. Sau này trong đoạn hồi ký “Con đường dẫn tôi tới chủ nghĩa Lê-nin”, chính Người kể lại rằng, hồi đó đảng là gì, công đoàn là gì, chủ nghĩa cộng sản là gì, Người đều chưa hiểu. Trước Đại hội, nghe người ta bàn Quốc tế thứ hai, hai rưỡi, hay Quốc tế thứ ba (tức Quốc tế Cộng sản), Người cũng chưa hiểu. Dù vậy, Người vẫn “xông vào” các cuộc tranh luận sôi nổi và “đập mạnh” những lời lẽ chống lại sự nghiệp giải phóng thuộc địa. Không chỉ tham gia các cuộc họp của chi bộ mình, Người còn đến các chi bộ khác để thảo luận và để nhận thức rõ hơn vấn đề mình đang quan tâm. Chính nhờ tích cực thảo luận, hỏi các đảng viên khác, Người đã được giải thích, được tiếp cận Luận cương của Lê-nin và tìm ra chân lý, tìm ra con đường cứu nước.

Người thanh niên trẻ Nguyễn Ái Quốc ở Đại hội Tua. Ảnh: Internet

Một thế kỷ đã trôi qua, nhìn lại câu chuyện Bác Hồ đến với chủ nghĩa Mác – Lê-nin trên hành trình tìm đường cứu nước, có rất nhiều điều để chúng ta học tập. Trong đó, phải kể đến đức tính dám nghĩ và dám nói của Bác, dù ở vị trí một đảng viên trẻ ở xứ thuộc địa, vốn tiếng Pháp còn hạn chế vậy mà Người vẫn không chút tự ti, dám “đập mạnh” những quan điểm trái chiều. Các chữ “xông vào”, “đập mạnh” trong hồi ký cho thấy thái độ rất cách mạng của một người cách mạng đang khát khao tìm đường đưa dân tộc mình và các dân tộc thuộc địa thoát khỏi ách đô hộ của chủ nghĩa thực dân.

Cùng với tư duy dám nghĩ, dám nói thì câu chuyện trên còn bộc lộ một phẩm chất đáng quý: Tư duy độc lập, sáng tạo. Tuổi trẻ khát khao sáng tạo và cống hiến. Lúc đó, với Người “điều mà tôi muốn biết hơn cả – và cũng chính là điều mà người ta không thảo luận trong cuộc họp là: Vậy thì cái quốc tế nào bênh vực nhân dân các nước thuộc địa?”. Từ suy nghĩ ấy, chính Người đã mạnh dạn nêu câu hỏi ấy lên, một “câu hỏi quan trọng nhất”, đã góp phần khơi nguồn hình thành một dòng chảy chủ lưu trong nhận thức và hành động của Đảng Xã hội Pháp trước khi tán thành Quốc tế Cộng sản.

Bài học từ sự mạnh dạn của người thanh niên yêu nước Nguyễn Ái Quốc thời trai trẻ gợi cho chúng ta hôm nay, nhất là lớp trẻ cần có tư duy dám nghĩ, dám nói, dám làm, dám chịu trách nhiệm. Thực tiễn đất nước trong thời kỳ đổi mới, đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa hiện nay đang rất cần tư duy dám nghĩ, dám nói, dám làm và “nghĩ, nói, làm” những điều mới mẻ, thiết thực, giải đáp được những câu hỏi hóc búa nảy sinh từ thực tiễn, góp phần hiện thực hóa mục tiêu cao cả dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng, văn minh mà toàn dân ta đang phấn đấu.

Nguyễn Văn Minh
qdnd.vn

Muốn ăn quả thì phải trồng cây

QĐND – Dịp kỷ niệm 15 năm Ngày Bác Hồ đi xa, tôi đã gặp lại những cán bộ và chiến sĩ bảo vệ Bác và Khu di tích Chủ tịch Hồ Chí Minh. Thiếu tá Trần Văn Nhỏ bồi hồi kể lại một kỷ niệm sâu sắc và đầy ý nghĩa: “Mấy chiến sĩ trẻ chúng tôi làm nhiệm vụ bảo vệ nhà sàn và khu vườn sau Phủ Chủ tịch. Trong vườn Bác trồng một khóm ớt, quả rất sai và chín đỏ tươi. Chúng tôi lại rất thích ăn ớt. Thế là cứ đến bữa đi ăn cơm, chúng tôi lẻn vào vườn hái ớt. Chắc là Bác cũng biết nhưng không nói gì. Nhưng một hôm Bác đi bộ từ Phủ Chủ tịch về, bắt quả tang mấy anh em chúng tôi đang hái ớt. Ai cũng ngượng và sợ. Nhưng Bác đã vẫy cả nhóm lại rồi nói: “Các cháu thích ăn ớt thì chọn một quả thật chín, lấy hạt rửa sạch, phơi khô rồi gieo xuống vườn. Khi ớt mọc cây, mỗi cháu trồng lấy một khóm như của Bác. Như vậy sẽ có đủ ớt cho Bác cháu ta ăn thường xuyên được. Muốn ăn quả thì phải trồng cây chứ!”.

Ảnh minh họa/ Internet

Chúng tôi đã làm theo lời Bác dạy, mỗi người trồng được một khóm ớt và mỗi lần ăn quả, chúng tôi lại thấy thấm thía câu chuyện rất nhỏ mà ý nghĩa rất lớn ấy. Bác là Chủ tịch nước, bận rộn với bao công việc lớn mà vẫn quan tâm tới cả việc nhỏ trong đời sống sinh hoạt của anh em chúng tôi”.

Đúng như lời tâm sự của Thiếu tá Trần Văn Nhỏ, từ thời kỳ kháng chiến chống Pháp, ở chiến khu cách mạng, Bác đã chú ý tới việc tăng gia sản xuất, tự cung, tự cấp. Sau giờ làm việc, Người cũng tham gia cuốc đất trồng rau và thường xuyên nhắc nhở các cơ quan, đơn vị chăm lo công việc tăng gia, chăn nuôi, bảo đảm đời sống trong điều kiện khó khăn, thiếu thốn.

Hiện nay, phong trào tăng gia chăn nuôi ở các đơn vị bộ đội vẫn được duy trì và phát triển mạnh mẽ. Nơi biên giới, hải đảo xa xôi như các đồn biên phòng và quần đảo Trường Sa, bộ đội vẫn có những vườn rau xanh tốt quanh năm. Nhiều đơn vị đóng quân ở đồng bằng đã có cả một hệ thống vườn, ao, chuồng quy mô lớn; không chỉ bảo đảm đủ rau, thịt, cá cho bộ đội mà còn bán ra thị trường, thu về khoản kinh phí đáng kể. Đó là việc làm thiết thực của các thế hệ cán bộ, chiến sĩ toàn quân ta thực hiện và làm theo lời Bác dạy “muốn ăn quả thì phải trồng cây”.

Nhớ lại những năm Bác mới đi xa, cả nước rộ lên phong trào xây dựng “Ao cá, vườn quả Bác Hồ”. Nhưng chỉ được một thời gian ngắn thì phong trào lắng xuống rồi ở nhiều địa phương, phong trào này đã đi vào quên lãng. Thiết nghĩ, nhân kỷ niệm 100 năm Ngày Bác ra đi tìm đường cứu nước, để thực hiện có hiệu quả việc học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, các cấp, các ngành và các địa phương nên quan tâm “xốc lại” những phong trào thi đua đã từng được phát động để khắc phục tình trạng “Đầu voi đuôi chuột”, “Đánh trống bỏ dùi”.

Đức Toàn
qdnd.vn

Lời kể nhân chứng người Việt

Động đất và sóng thần Nhật Bản

QĐND – “Kể từ khi xảy ra động đất cho đến bây giờ (12 giờ trưa giờ Tô-ki-ô ngày 12-3), dư chấn vẫn còn tiếp tục, cứ cách 30 phút hoặc 1 tiếng là nhà cửa lại rung. Cái cảm giác lo sợ, đôi chân không đứng vững vẫn tồn tại trong tôi”. Anh Trần Quang Tuấn hiện đang làm việc và sống tại quận Shibuya, gần nhà ga Shibuya, một trong những nhà ga bận rộn nhất của Tô-ki-ô, kể lại.

Sóng thần tại Mi-y-a-kô.

Đối với mọi người thì chuyện động đất ở Tô-ki-ô là bình thường, thế nên khi động đất bắt đầu xảy ra thì mọi người chỉ nhìn nhau và nói động đất, vậy thôi! Ngày 10-3 cũng đã xảy ra một đợt chấn động kéo dài mạnh khoảng 3 độ rích-te. Nhưng, lần này độ rung ngày càng mạnh, mọi người bắt đầu cảm thấy bất thường. Người Nhật thì chui xuống gầm bàn, còn người Việt thì do đây là lần đầu nên mọi người đứng quan sát và làm theo nhưng không có chuyện hoảng loạn. Dần dần, chấn động ngày càng mạnh, tòa nhà mới đầu lắc bên trái, phải rồi chuyển sang trước sau, rung chuyển ngày càng tăng. Trưởng phòng bắt đầu kêu gọi mọi người chạy lánh nạn.

Lúc này, tôi chỉ biết kiểm tra túi áo xem có điện thoại, ví đầy đủ chưa và vớ vội lấy cái áo khoác. Và rồi mọi người chạy ra cầu thang, chạy một cách trật tự để không xảy ra tai nạn. Trong quá trình chạy, mọi người tranh thủ chia sẻ với nhau về chuyện nên lánh nạn ở đâu, không nên đứng ở đâu vì một số người chưa có nhiều kinh nghiệm về động đất. Xuống đến tầng một, tôi thấy tất cả mọi người đã chạy ra khỏi tòa nhà. Một số công ty chuẩn bị cho nhân viên rất kỹ: Có người hướng dẫn tránh nạn và phân phát mũ bảo hiểm cho từng người.

Một bé gái 14 tháng tuổi được cứu sống từ đống đổ nát ở I-si-nô-ma-ki. Ảnh: Daily mail

Lẫn trong những người tránh nạn, rất dễ thấy những khuôn mặt sợ hãi, nói không nên lời và chỉ biết khóc vì đây là lần đầu tiên họ trải nghiệm những chuyện như vậy.

Không chỉ có người Việt mà ngay cả người Nhật cũng cảm thấy sợ hãi và lo lắng cho người thân ở xa. Với tôi, dù đã qua nhiều trận động đất mạnh 3-4 độ rích-te nhưng lần này thật là đáng sợ, tôi không thể tin được những gì đang xảy ra.

Ai cũng có điện thoại nhưng tất cả đều mất sóng, chỉ còn mạng 3G hoạt động, mọi người chủ yếu liên lạc bằng Yahoo Chat hoặc Facebook.

Sau khoảng 30 phút, những tưởng mọi việc đã trở lại bình thường thì bất ngờ một trận chấn động khác lại tiếp tục xảy ra, tòa nhà một lần nữa rung chuyển. Chúng tôi chạy thật nhanh đến công viên ở gần công ty. Ở Nhật, các khu công viên để lánh nạn thì hầu như nơi nào cũng có. Trong khi đứng ở công viên, chúng tôi quan sát thấy các tòa nhà cao tầng cứ rung lắc lư, và mặt đất rung chuyển khiến chúng tôi khó lòng đứng vững.

Sau 2 tiếng rưỡi, chúng tôi quay lại nơi làm việc nhưng dư chấn vẫn tiếp diễn. Mọi người muốn về nhưng không được vì toàn bộ các tuyến tàu điện đã ngưng hoạt động, kể cả xe ta-xi, xe buýt cũng không chạy vì đường sá đã bị kẹt hàng chục cây số. Mọi người trong công ty không ai muốn ở lại vì văn phòng ở tận tầng 9, nhưng về nhà thì cũng không xong. Mọi người đành ở lại công ty và sống trong cảm giác lúc nào cũng phải đề phòng và chuẩn bị sẵn sàng.

Đường phố ngày càng đông hơn, các siêu thị đông nghẹt. Rồi các quán ăn dần dần đóng cửa, mì gói và các món ăn tạm qua bữa cũng không còn. Những người bạn có vợ con đang ở nhà thì càng lo lắng hơn khi chưa liên lạc được với người thân. Cuối cùng, nhờ chat mà mọi chuyện cũng xong. Tất cả mọi người đều an toàn, ở nhà đồ đạc có đổ vỡ nhưng vẫn có điện, chỉ có ga là bị ngắt vì nguy cơ cháy nổ cao.

Còn tôi, sau 3 tiếng đồng hồ mới liên lạc được với bạn gái. Cô ấy vô cùng hoảng loạn, không biết phải làm gì khi không thể liên lạc bằng điện thoại. Cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện dùng Yahoo Chat hay Facebook mặc dù ngày nào cũng online.

Nhà tôi ở Chiba nhưng may mắn là không gần nơi nhà máy lọc dầu bị cháy nổ. Sáng nay, các tuyến tàu điện đã hoạt động trở lại, thông thường từ nhà đến công ty mất khoảng 1 tiếng thì bây giờ là 3 tiếng. Tại các ga, mọi người vẫn xếp hàng trật tự, chính nhờ ý thức người dân như vậy mà thiệt hại động đất giảm.

Cuối cùng, chúng tôi cũng về nhà và cảm thấy an tâm khi liên lạc được với gia đình, bạn bè. Siêu thị cũng trở lại hoạt động bình thường, không có chuyện lợi dụng nạn động đất mà tăng giá.

Nếu như Nhật không phải là một quốc gia phát triển, người dân không được giáo dục và chuẩn bị kỹ để đối phó với động đất, tôi nghĩ con số thiệt hại sẽ rất kinh khủng.

Hiện nay, chúng tôi cập nhật thông tin động đất qua ti-vi và rất xót xa khi thấy số người chết, bị thương ngày càng tăng. Xem cảnh sóng thần tàn phá sân bay, cuốn trôi máy bay, xe, tàu như những món đồ chơi mà người tôi cứ run lên.

Với tôi, Nhật Bản như một phần quê hương mặc dù tôi chỉ mới sống ở đây có 5 năm. Tôi có cảm giác như người trong cuộc đang hòa vào nỗi đau mà người dân Nhật Bản đang gánh chịu.

Kim Anh (Theo ABC)
qdnd.vn