Tháng 6 năm 1956, đoàn Ca kịch liên khu 4, tiền thân của Nhà hát Cải lương Trung ương bây giờ, được lệnh vào Phủ Chủ tịch biểu diễn phục vụ Bác Hồ và các đồng chí Trung ương.
Khỏi phải nói là anh em nghệ sĩ cũng như cán bộ, công nhân viên trong Nhà hát phấn khởi đến nhường nào. May mắn, đêm ấy sân khấu biểu diễn dựng ở ngoài trời mà thời tiết như chiều lòng người, rất đẹp, thật mát mẻ và dễ chịu.
Trước buổi biểu diễn, đích thân Thủ tướng Phạm Văn Đồng bê một chiếc ghế tựa tới đặt ở hàng đầu để Bác ngồi xem. Đêm ấy vở diễn Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài đã được diễn với một không khí nghiêm túc cộng với sự nỗ lực hết mình của tất cả diễn viên. Và lẽ đương nhiên, buổi diễn đã thành công rực rỡ trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người. Như mọi lần, vở diễn kết thúc, Bác lên sân khấu động viên và khen tặng anh chị em. Tặng hoa cho các diễn viên xong, Bác giơ tay ra hiệu mọi người im lặng rồi đột nhiên Người nói:
– Một đôi Sơn Bá, Anh Đài
Chữ tình đáng trọng, chữ tài đáng thương.
Mọi người chưa kịp ngạc nhiên vì câu thơ xuất thần của Bác thì Bác đã chỉ tay vào diễn viên đóng vai bố của Chúc Anh Đài, tiếp:
Chỉ vì lão già dở dở ương ương
Làm cho đôi lứa dở dang không thành
Đánh cho phong kiến tan tành
Để bao nhiêu Anh Đài, Sơn Bá lại thành lứa đôi.
Đọc xong câu thơ cuối cùng, Bác choàng tay, âu yếm ôm vai hai diễn viên đóng Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài. Mọi người đứng hết cả dậy và tiến đến vây quanh Bác, sung sướng và xúc động trong tiếng vỗ tay như sấm…
HOÀNG AN
qdnd.vn