Tết Mậu Thân diệt đồn Giồng Ông Đôn

QĐND Online – “Đặc khu rừng Sác”, cái tên đã đi vào lịch sử dân tộc như một bản hùng ca gắn liền với những chiến công oanh liệt của Đoàn 10 trong kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Người được mệnh danh là “pho sử sống”, từng là “linh hồn” của đặc công rừng Sác chính là Đại tá, Anh hùng LLVT nhân dân Lê Bá Ước (bảy Ước) nguyên Trung đoàn trưởng, kiêm Chính ủy Đoàn 10. Trong hàng nghìn trận đánh của đặc công rừng Sác thì trận tiêu diệt đồn Giồng Ông Đôn, thuộc xã Phú Hữu, huyện Nhơn Trạch (Đồng Nai) diễn ra đúng vào đêm mùng Một Tết Mậu Thân năm 1968, thể hiện rõ bản lĩnh, tài thao lược của vị chỉ huy huyền thoại này.

Trong căn nhà ấm cúng của Đại tá Lê Bá Ước ở phường Quyết Thắng, TP Biên Hòa một ngày giáp Tết Quý Tỵ, chúng tôi có dịp được nghe ông kể về trận đánh năm xưa.

– Trước Tết Mậu Thân mấy ngày, trung đoàn tôi được lệnh của Bộ chỉ huy Miền tổ chức đánh địch theo chỉ đạo tổng tiến công. Vốn là đơn vị đặc công chuyên sử dụng thuốc nổ với kỹ thuật cá nhân là chính, anh em rất ít khi chạm tới súng hay cuốc, xẻng bộ binh. Hơn nữa, chúng tôi hầu như không được trang bị các loại vũ khí và dụng cụ này. Nhưng với tinh thần tổng tiến công, tôi và đồng chí Tám Sơn (lúc bấy giờ là Trung đoàn trưởng) đã bàn bạc, thống nhất tiêu diệt đồn Giồng Ông Đôn, nơi có một đại đội bảo an đóng giữ, thường xuyên đàn áp nhân dân xã Phú Hữu. Sau khi triển khai kế hoạch công đồn, tinh thần bộ đội phấn khởi và đầy khí thế quyết tâm. Có lẽ bởi lính đặc công quen đánh bí mật, nhỏ lẻ, tác chiến độc lập nên khi được đánh trực diện với quân địch anh em háo hức lắm! Các đơn vị từ Cần Giờ, Nhơn Trạch đến Cát Lái đều bám sát ấp chiến lược quên cả ngày Tết, luôn trong tư thế sẵn sàng đợi lệnh. Mặc dù thời gian gấp, chưa điều nghiên kỹ về địch, nhưng với khí thế hừng hực chúng tôi vẫn xốc lại lực lượng, lựa chọn một bộ phận khẩn trương thực thi phương án. Ngày mùng Một Tết, tôi bí mật vào trong dân tìm hiểu thêm tình hình. Bà con Phú Hữu thông báo rõ quy luật hoạt động của tụi bảo an và cho biết chỉ huy đồn Giồng Ông Đôn là tên chuẩn úy Sáu, quê ở Bến Tre. Đột nhiên, tôi nảy ra sáng kiến, ngay đêm hôm đó, trong khi đơn vị triển khai đội hình, tôi nhờ một cụ già ở địa phương dẫn đường đưa tới gần phía trước đồn địch. Lựa chỗ có địa hình thuận lợi, tôi bắc loa kêu gọi dõng dạc: “Chuẩn úy Sáu, tôi biết rõ anh quê ở Bến Tre và đang chỉ huy lực lượng bảo an ở đây. Ngày Tết cổ truyền, cha mẹ, vợ con anh đang mong đợi. Hiện nay, cách mạng đang tổng tiến công mãnh liệt ở mọi nơi, anh hãy buông súng và đưa lính ra đầu hàng ngay thì chúng tôi không tiến công đồn. Bằng không, tất cả sẽ bị tiêu diệt”. Tôi gọi loa mấy lần liên tiếp, trong đêm tối nghe vọng tận tâm can.

Đại tá Lê Bá Ước đang giới thiệu kỷ vật là chiếc đế giầy còn lại của phi công Mỹ sau khi bị cá sấu rừng Sác ăn thịt

– Tụi chúng có phản ứng gì không, thưa chú? – Tôi sốt sắng hỏi chen ngang. Ông Ước cười:

– Lúc đầu tụi chúng im phăng phắc. Dường như lời kêu gọi của tôi đã làm nao núng tinh thần phần đông tụi lính nên chỉ ít phút sau một số thằng bỏ chạy ra bờ ruộng, một số chạy thục mạng về sau, trong đó có cả tên chuẩn úy Sáu.

– Vậy là các chú chưa đánh mà địch đã tự rút khỏi đồn. Tên chỉ huy cũng trốn chạy thì tụi lính còn tâm trạng đâu mà chống đỡ! – Tôi nói như để chia sẻ cùng ông. Đại tá Ước lắc đầu:

– Trong đồn còn thằng chỉ huy phó cùng mấy đứa ác ôn hô nhau bám trụ chống trả. Chúng bắn xối xả về phía tiếng loa. Tôi liền rút nhanh khỏi đó. Đồng chí Tám Sơn ra lệnh cho đơn vị tiến công. ĐKZ 75 và súng máy 12,7 ly của trung đoàn đồng loạt nổ giòn giã. Đặc công xé hàng rào áp sát đồn địch, tiêu diệt mấy lô cốt xung quanh và quá nửa số lính của đại đội bảo an. Nhưng do nắm địch không kỹ địch nên chúng tôi không phát hiện được vị trí khẩu đại liên của chúng. Đến lúc này mới thấy hỏa lực của nó nguy hiểm. Khẩu ĐKZ duy nhất của đơn vị lại hết đạn, 12 ly 7 cũng bị trục trặc. Xung kích 1 đã phát triển vào bên trong, xung kích 2 gặp khó khăn bởi khẩu đại liên bắn quá dữ. Đồng chí Tám Sơn bò tới chỗ tôi, nói: “Anh Bảy, cho xung kích 3 lên thôi”. Tôi lưỡng lự suy tính. Vừa lúc đó tôi nhận được báo cáo, có 2 trường hợp hy sinh sau khi cắt hàng rào lô cốt, trong đó có đồng chí Nguyễn Văn Nở là Chủ nhiệm trinh sát trung đoàn. Cái tin ấy làm tôi thêm dứt khoát, quyết đoán. Tôi nói với đồng chí Trung đoàn trưởng: “Không nên đưa xung kích 3 vào nữa mà tổ chức rút quân ngay bởi bộ đội ta ít kinh nghiệm công đồn theo kiểu bộ binh. Nếu tiếp tục kéo dài sẽ bất lợi, nhất định bọn chúng sẽ gọi hỏa lực chi viện. Nhưng trước khi rút, phải cử người bí mật tiếp cận, dùng lựu đạn tiêu diệt cho được khẩu đại liên bên trong rồi rút về căn cứ”. Đồng chí Tám Sơn nhất trí, hạ lệnh lui quân. Lúc đó là 4 giờ sáng ngày mùng 2 Tết. Đúng như dự tính của tôi, khoảng 30 phút sau, tụi Mỹ cho pháo kích dữ dội xung quanh khu vực đồn rồi ồ ạt đổ quân xuống ứng cứu. Ngồi trên xuồng về cứ, Tám Sơn gật gù: Anh Bảy liệu việc hay dữ!

– Còn khẩu đại liên, các chú có diệt được không? – Tôi băn khoăn hỏi. Ánh mắt vị thủ lĩnh đặc công rừng Sác vụt sáng lên:

– Diệt được chứ, đặc công mà! Tôi xuống xuồng ngồi đợi, chừng hơn chục phút sau thì nghe tiếng lựu đạn nổ. Ngay lập tức tiếng đại liên im bặt, thế là biết nó bị “hạ” rồi. Cho dù chúng có ngụy trang kín đến mấy nhưng khi đã bắn là sẽ lộ mục tiêu. Chỉ cần thế thôi, lính của tôi sẽ có cách bịt miệng nó ngay.

Vậy là, trận tiến công đồn Giồng Ông Đôn, mặc dù đánh không đúng sở trường, nhưng Đoàn 10 đặc công rừng Sác vẫn hoàn thành tốt nhiệm vụ, tiêu diệt và làm mất sức chiến đấu của gần 1 đại đội bảo an. Cũng trong thời điểm ấy, các đơn vị của Đoàn đồng loạt triển khai tiến công ở nhiều nơi trên địa bàn giáp ranh Sài Gòn. Cả đặc khu rừng Sác hừng hực khí thế tổng tiến công đánh vào những mục tiêu trọng yếu làm lung lay tinh thần quân địch, mở đường cho thắng lợi cuối cùng.

Trước khi chia tay, Đại tá Lê Bá Ước bảo tôi: “Trận thắng đầu xuân Mậu Thân 1968 đã tạo đà cho chúng tôi mở rộng địa bàn hoạt động, vận dụng nhiều cách đánh thích hợp để tiêu diệt quân thù. Đây là dấu ấn quan trọng trong nghệ thuật quân sự độc đáo của bộ đội đặc công”. Nói rồi, ông nở nụ cười mãn nguyện nồng nàn hơi ấm mùa xuân.

Bài và ảnh: HOÀNG THÀNH
qdnd.vn