Một việc làm đi ngược lại xu thế đối thoại về nhân quyền

QĐND – Ngày 18-4-2013, Nghị viện châu Âu, trong phiên họp hằng tháng tại Strasbourg, đã thông qua cái gọi là Nghị quyết về tình hình nhân quyền ở Việt Nam.

Nghị quyết này, do ba nghị sĩ Helmut Scholz, Marie-Christine Vergiat và Jurgen Klute đệ trình, với những thông tin lệch lạc, đưa ra một cái nhìn bị bóp méo và những nhận định sai trái về thực tế tình hình nhân quyền ở Việt Nam.

Trong một bản nghị quyết có đầy rẫy những sai sót, người ta có quyền nghi ngờ về tính chính đáng của nghị quyết đó.

Ngay từ những dòng đầu tiên của nghị quyết này đã chứa đựng ít nhất là hai lỗi về kỹ thuật và thông tin.

Ở khoản A, nghị quyết đề cập đến “những phóng viên lỗi lạc: Nguyễn Văn Hải/Điều Cày, Tạ Phong Tần và Pan Thanh Hải”. Nhân vật Pan Thanh Hải nêu ở đây có lẽ là Phan Thanh Hải, người đã bị Tòa án nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh mở phiên sơ thẩm xét xử hình sự ngày 24-9-2012 về tội danh “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam”, kết án 4 năm tù, sau đó xử phúc thẩm ngày 28-12-2012, giảm án xuống còn 3 năm tù do thái độ ăn năn hối cải của bị can này.

Tên của nhân vật không nắm rõ và vấn đề mà họ đưa ra cũng không chính xác.

Chẳng biết vì lẽ gì mà tác giả của bản nghị quyết này lại dùng từ “nhà báo kiệt xuất” (hay nổi tiếng?) để gán cho ba nhân vật Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần, Phan Thanh Hải.

Thực tế, cả ba vị này chỉ là những người viết blog trên mạng, Nguyễn Văn Hải thì có biệt danh (nickname) “Điếu cày”, Phan Thanh Hải có nickname “Anhbasaigon”, còn Tạ Phong Tần có nickname “Công tằng”. Đó là những nickname mà bất cứ người nào viết trên mạng cũng có. Nhưng viết trên mạng đâu có phải đã là “nhà báo”. Có phải cứ lập ra một blog, muốn viết gì thì viết trên đó, bất chấp đúng sai, xấu tốt, thì đương nhiên được tự phong làm “nhà báo” chăng?

Còn tính từ “kiệt xuất” hay “nổi tiếng” ở đây, làm sao các nghị sỹ của Nghị viện châu Âu lại dùng một cách dễ dãi thế. Kiệt xuất hay nổi tiếng ở đây là dựa trên căn cứ nào? Vì hành động chống lại đất nước mà họ đang sống chăng? Vì họ đi ngược lại lợi ích của dân tộc mình chăng?

Những điều khoản sau đó của nghị quyết cũng có nhiều nội dung lắp ghép khiên cưỡng, sai lệch và thậm chí, bị bóp méo với dụng ý thiếu thiện chí.

Chẳng hạn 14 bị cáo bị Tòa án nhân dân tỉnh Nghệ An xét xử tội danh Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân theo Điều 79, Bộ luật Hình sự thì được nghị quyết của Nghị viện châu Âu liệt vào diện “14 nhà hoạt động dân chủ” bị kết án tù do “thực hiện quyền tự do thể hiện quan điểm”!

Tự do thể hiện quan điểm kiểu gì khi mà có bằng chứng rõ ràng cho thấy các bị cáo đã tham gia các khóa huấn luyện đấu tranh lật đổ do Việt Tân tổ chức ở Thái Lan, Cam-pu-chia, Phi-lip-pin và Mỹ từ năm 2010?

Những người này cũng đã nhận tiền của Việt Tân để tiến hành các hoạt động lật đổ ở Việt Nam. Mà Việt Tân là một tổ chức như thế nào?

Thực chất, đây chính là một tổ chức có trụ sở tại Mỹ hoạt động theo đúng nghĩa “khủng bố”, một khái niệm mà có lẽ các nhà làm luật của châu Âu không xa lạ gì!

Những hoạt động đó là lén lút đưa súng đạn, chất nổ, mìn, lựu đạn, tiền giả, ma túy… từ nước ngoài về Việt Nam để tiến hành các hoạt động gây rối xã hội, đặt chất nổ, gây thương vong, khủng bố người dân, khủng bố chính quyền.

Đến khi Mỹ và Việt Nam bình thường hóa quan hệ, đánh hơi thấy việc chính quyền Mỹ có thể sẽ quay sang quyết liệt chống các hoạt động khủng bố, thì tổ chức này cũng vội vã đổi màu như tắc kè, tuyên bố không tiến hành các hoạt động bạo lực giết người nữa mà chuyển sang đấu tranh “bất bạo động”! Không lẽ chỉ bằng vài lời tuyên bố màu mè, người ta có thể tin vào việc một tổ chức như Việt Tân sẽ thay đổi bản chất của một tổ chức khủng bố?

Mà tổ chức khủng bố thì dù ở bất cứ đâu trên thế giới này cũng phải bị lên án, các hoạt động khủng bố phải bị trừng phạt theo luật định. Có lẽ các nhà làm luật ở Nghị viện châu Âu quá hiểu nguy cơ của các hành động khủng bố, mới nhất là vụ đánh bom kép ở thành phố Bô-xtơn nước Mỹ khiến 3 người thiệt mạng, hàng trăm người khác bị thương. Vậy sao lại có thể đánh tráo khái niệm, biến những người có liên quan đến tổ chức khủng bố thành “nhà hoạt động dân chủ” được?

Trong nghị quyết của Nghị viện châu Âu cũng đề cập đến “một nhóm 22 nhà hoạt động môi trường hòa bình” bị kết án tù. Có lẽ những người soạn thảo nghị quyết muốn nói đến các thành viên của cái chi phái tôn giáo tự đặt tên là Hội đồng Công luật Công án Bia Sơn, bị Tòa án nhân dân tỉnh Phú Yên kết án về tội lật đổ chính quyền nhân dân.

“Nhà hoạt động môi trường hòa bình” kiểu gì mà đặt ra hẳn cương lĩnh lật đổ chính quyền sở tại để lập ra một nhà nước mới là Đại Nam Kinh Châu, có hẳn bộ khung của chính quyền trung ương, có quốc ca, quốc kỳ, thủ đô, thậm chí sắc phong cho 72 tướng lĩnh!

Chỉ mới xét qua vài nội dung trong bản nghị quyết của Nghị viện châu Âu như trên cũng đủ thấy hàng loạt thông tin, khái niệm đã bị bóp méo, làm cho sai lệch. Thử hỏi một bản nghị quyết như thế có giá trị hay không?

Trong những năm gần đây, Việt Nam đã đạt được những thành tựu to lớn trong lĩnh vực bảo đảm quyền con người, được dư luận thế giới, các tổ chức quốc tế công nhận. Giữa Việt Nam và EU cũng đã đạt được thỏa thuận về việc tổ chức đối thoại về quyền con người hai lần trong một năm, tạo cơ sở để hai bên đi tới đồng thuận về các giá trị nhân quyền.

Trong bối cảnh đó, nghị quyết mới của Nghị viện châu Âu về nhân quyền ở Việt Nam đã đi ngược lại xu thế đối thoại thẳng thắn, cởi mở giữa Việt Nam và các cơ chế của EU trong lĩnh vực quyền con người.

PHAN BÁ THỌ
qdnd.vn