Bất kể ai vinh dự được sống, làm việc gần Bác đều có thể kể về hàng trăm việc làm, cử chỉ chăm lo chu đáo từ việc nhỏ nhất của Chủ tịch Hồ Chí Minh đối với mọi người.
Cuối năm 1950, Bác đi dự Lễ tổng kết chiến dịch Biên giới. Khi về, Người không quên gửi quà cho hai nữ nhân viên văn phòng. Đó là mấy chiếc kẹo sôcôla, quà chiến lợi phẩm sau chiến dịch Biên giới, chiêu đãi tại hội nghị.
Ở chiến khu, gần nơi Bác ở có các cháu là con của các đồng chí lãnh đạo, như con các anh Trần Duy Hưng, Trường Chinh… Lâu lâu, vào chủ nhật, Bác cho đón các cháu vào chỗ Bác chơi, chiều lại về với bố mẹ. Một hôm, vợ đồng chí Trường Chinh đến thăm Bác, có dắt theo con nhỏ. Hai bác cháu chơi với nhau rất vui. Bác hỏi: “ở đây với Bác nhé!”. Cháu bé vui vẻ nhận lời ngay. Nhưng đến khi mẹ về, cháu quên ngay lời hẹn ở lại, vội chào Bác và chạy theo mẹ. Bác tiễn cháu, nước mắt rưng rưng: “Cái nghiệp mình thế, không có gia đình!…”. Bà Trường Chinh lặng người, thương Bác vô cùng!. Hơn ai hết, bà biết Bác luôn quan tâm chăm lo cho gia đình mọi người và thường nhắc nhở bố trí cho các gia đình cán bộ ở gần cơ quan.
Theo lời kể của nhiều người, buổi tối hôm diễn ra Đại hội liên hoan Chiến sĩ thi đua toàn quốc lần đầu tiên, tại Việt Bắc hồi tháng 5 năm 1952, có chiếu phim. Bác ngồi xem ở hàng cuối, cạnh nhà thơ Tú Mỡ. Phe phẩy quạt giấy, Tú Mỡ cố ý quạt nghiêng sang phía Bác. Một lúc sau, Bác bảo Tú Mỡ đưa quạt và Người cũng phe phẩy, cố ý để Tú Mỡ cùng được hưởng mát. Chiếu bóng xong, mọi người lục tục đứng dậy ra về, Bác vội đứng lên, giơ tay ra hiệu trật tự và nói to: “Hãy khoan đã, để cho các cháu bé ra trước, kẻo lộn xộn, các cháu sẽ lạc đấy!”. Bác lo toan hàng vạn việc lớn lao, nhưng vẫn không quên những việc nhỏ, đời thường mà nhiều người không hề nghĩ tới…
Thanh Hương